Primary Menu

Danh tăng Phật giáo Nguyên thủy: Hòa thượng Vô Hại

Hòa thượng Vô Hại
Ahimsako Mahathero
(1931 – 2004)

Hòa thượng Vô Hại, thế danh Nguyễn Văn Thận, sinh ngày 5-7-1931 tại làng Thanh Lương, huyện Hương Trà, tỉnh Thừa Thiên – Huế, thân phụ là cụ Nguyễn Văn Để và thân mẫu là cụ bà Trần Thị Em.
Ngài xuất thân trong một gia đình có truyền đạo đức lâu đời của người dân xứ Huế. Thân phụ mất sớm, ngài phải bỏ học chữ Nho và chương trình tiểu học lúc bấy giờ, ở nhà để phụ giúp mẹ chăm sóc em, cháu trong cuộc sống khó khăn gian khổ.
Năm ngài 18 tuổi, cũng là lúc các em của ngài đã khôn lớn, ngài xin phép mẹ hiền thế phát xuất gia để sống một cuộc đời phạm hạnh. Cụ bà vô cùng hoan hỷ, vì biết rằng kể từ đây gia đình đã có được bóng mát để nương nhờ.
Trong bước đầu xuất gia học đạo, ngài tu tập theo Phật giáo Bắc truyền, dưới sự dạy dỗ của Ôn Châu Lâm, trụ trì chùa Châu Lâm, Huế, một bậc danh tăng lúc bấy giờ. Nhờ bản tính siêng năng, cần mẫn hiếu học nên ngài được thầy hết mực yêu thương.
Sau đó, ngài có phước duyên được gặp Hòa thượng Giới Nghiêm, bậc khai sáng Phật giáo Nguyên thủy tại miền Trung, trong dịp đến Huế để hoằng pháp. Ngài đến cầu pháp với Hòa thượng, và được Hòa thượng cho thọ giới Sa di tại chùa Tam Bảo, Đà Nẳng. Năm ấy, ngài được 19 tuổi. Nhận thấy ngài có tính siêng năng, hiền hòa, từ ái, Hòa thượng Giới Nghiêm ban cho pháp danh là Vô Hại (Ahimsako), lấy theo tên của một vị đại đệ tử của Đức Phật có đặc tính từ bi.
Ngài thọ đại giới Tỳ kheo tại chùa Pháp Quang (Dhammaransyarama), quận Bình Thạnh, Sài Gòn. Vị thầy tế độ là ngài Hòa thượng Hộ Tông. Ba năm sau, ngài hoàn tất khóa Phật học cao cấp tại Phật học viện Pháp Quang. Ngài bắt đầu cất bước vân du trên các nẻo đường để thực hiện lý tưởng tự độ, độ tha.
Chùa Châu Lâm, chùa Tam Bảo, chùa Pháp Quang, chùa Viên Giác, chùa Hạnh Phúc Tăng, chùa Phật Bảo, tịnh xá Ngọc Đạt, chùa Quảng Nghiêm, …, là những nơi từng lưu dấu chân và hình bóng từ ái, khoan hòa, độ lượng của một bậc chân tu khả kính. Nếp sống giản dị của ngài, đức độ của ngài mãi mãi xứng đáng là bậc tôn túc trưởng lão của Phật giáo Việt Nam và của chư Tăng tín đồ của Phật giáo Nam tông. Từ thành thị đến chốn thôn quê, xa xôi hẻo lánh, nơi nào có việc Phật sự, Tăng sự cần thiết, là Ngài tự quang lâm đến, chẳng phải phiền người đón đưa. Tuy ở vị trí trưởng lão, cả đời ngài chẳng có chút của riêng dành lại, thật là một bậc chân tu, luôn xả ly và từ bỏ, quả đúng giá trị sa môn hạnh.
Năm 2002, trong Đại hội Phật giáo VN lần thứ V, ngài được tấn phong lên hàng giáo phẩm Hòa thượng, và được suy cử chức vụ Ủy viên Hội đồng Trị sự GHPGVN.
Ngài lâm bệnh nặng trong năm 2003, và trong suốt thời gian điều trị, ngài luôn được chư tăng và đệ tử túc trực săn sóc, tâm trí ngài luôn bình tĩnh, sáng suốt. Sáng ngày 30-11-2004, ngài thu thần thị tịch vào lúc 11 giờ tại chùa Quảng Nghiêm, tỉnh Đồng Nai. Tang lễ được cử hành tại chùa Quảng Nghiêm ngày 4-12-2004, lễ trà tỳ tại chùa Bửu Long, và sau đó nhập tháp tại chùa Quảng Nghiêm.
(Trích Tuần báo Giác Ngộ, 09-12-2004)
-ooOoo-

Add Comment